Tại anh? Tại em? Hay... tại cuộc sống?
Gặp lại em bây giờ thật khó khăn, tai vì anh đã làm tổn thương em hay tại vì cuộc sống mới, người bạn mới làm em lãng quên anh. Tình cờ lần thứ nhất là nhân duyên, lần thứ hai là kỳ tích, lần thứ ba là định mệnh nhưng định mệnh đã không thành sự thật.
Gặp em lần đầu, cái ngày ấy, ngày em xuống đây hoc quân sự, vẻn vẹn một tháng,em làm tôi ngỡ ngàng vì vẻ đẹp, một vẽ đẹp không phải là sắc xảo hay một cái gì đó, mà nó toát ra từ cái tự nhịên ngây thơ và trong trắng, tôi yêu em từ khi nào không hay, một cuộc gặp gỡ tình cờ để lại cho tôi bao ấn tượng, và thế tôi luôn tìm cho mình một lý do để đuợc gặp em,ngay cả những lý do ngớ ngẫn nhất
..Và em biết điều đó, người con gái chưa một lần yêu, và người con trai chưa ai có thể làm động lòng, em và anh cứ như là có cái gì đó ngang xưng với nhau để chúng là trở nhành nhân duyên..em được bạn bè yêu thương, anh được mọi người tin tưởng, em biết cho người khác lời động viên, anh biết cho người khác những lời khuỵên khi họ cần và giúp đỡ họ những lúc khó khăn nhất đó là niềm vui của cả anh và em, có lẽ vì thế chúng ta có duyên với nhau..trong cả cách nói chuyện..thế rồi.. cũng có những điều không vui xảy đến, những người bạn yêu mến em ko thích vì em dành tình cảm cho anh nhiều hơn họ, người thích anh ganh tỵ vì anh đã yêu em, em nhảy cảm hiểu ra những điều xung quanh, anh biết với em bạn bè rất quan trọng, anh là người biết cách cư xử, anh không muốn gây ra rắc rối cho em, anh ko muốn làm em phải khó xử..thế rồi chỉ vì suy ngĩ đó thôi anh đả không giữ được em..em trở về thành phố sau một tháng học quận sự, chợt em thấy thiều vắng cài gì đó thân quen..là anh sao, e đã yêu anh thật rồi, thế mà anh ko đủ bản lĩnh để níu kéo em.không đủ bản lĩnh để nói với em một lời rằng trái tim anh...
sau bao điều mà em phải chịu đựng cho dự âm của những tháng ngày qua, anh và em dường như mất liên lạc với nhau, em vùi đầu vào việc học đầy bận rôn và căng thẳng những đề thi và những đề tài dang dỡ, thư viện là nơi mà em và người bạn luôn trú ngự thế nhưng chưa khi nào em quên anh..ngày cố quên em lại càng nhớ...anh bận rôn với học và làm thêm, công việc làm anh muốn quên em, anh ko bao giờ quên được nụ cười ấy nhẹ nhàng và thanh khiết, tất cả ko hề là một sự cô tình gì cả, nó tự nhiện đến nỗi có lẽ ko bao giờ anh quên. Gặp lại em sau 5 tháng mất liên lạc, anh ngỡ ngàng vì sự tình cờ này, anh ngĩ đó là một kỳ tích, em đẹp hơn nhiều, và ánh mắt em buồn hơn ngày nào...anh nghĩ rằng em đã quên anh rồi nhưng thật ngạc nhiên vì câu hỏi của em "sao anh ko liên lạc với em?", vì anh sợ anh ko có vị trí nào trong em cả thế mà anh đả ko nói được "vì anh ko thấy em liên lạc", một lần nữa em xuất hiên, sự xuất hiện của em cứ như đang giải thoát tâm trạng anh khỏi những bế tắc trong tình cảm, khỏi người con gái đang rượt đuổi anh và ko đề cho anh yên, gặp lại em anh nhân ra rằng tình yêu anh dành cho em đang thức tĩnh...
thế rồi anh lại có lý do lên tp để gặp em, anh và em gặp nhau và hẹn hò lúc nào không hay, anh đã dành được tình yêu của em trọn vẹn, những gì em thể hiện những gì em cảm nhận chúng ta đều hiểu thế rồi anh sợ em tổn thương, thế rồi anh suy nghỉ quá nhiều mà ko hề đấu tranh để dành lấy em, em muốn thức tĩnh sự đấu tranh trong anh, nhưng anh con người cầu toàn quá, và em đã bất lực, em mệt mỏi..mệt mỏi vì sự im lặng và chờ đợi của anh.em muốn thóat khỏi sư mệt mỏi này, người con gái yêu anh ko để cho em yên, chưa bao giờ em thấy bế tắc như thế, em ko sợ người ta , em chĩ sợ sợ em ko thể hiểu nổi anh, thế rồi..anh hiểu ra rằng anh muốn được bình yên..anh lãng quên em..ko còn những tn, cú điện thoại cũng trở nên khó khăn..em luôn muốn anh hiểu một điều rằng trong những lúc anh tệ nhất em vẫn luôn yêu anh tha thiết...a biết mình buông tay em ra rồi nhưng sao anh lại không thể đưa tay ra níu em lại...em về quê nghĩ tết..2 thag sao quá dài, thời gian đó lòng tự ái của cả hai làm cho chúng ta mất liên lạc..
Gặp lại em, là tin nhắn hẹn trước của anh, "anh có việc lên tp, chiều nay em học ko, chúng ta đi uống nước nhé,4h anh lên tp nhưng 5h30 anh có việc rồi" lòng em vẫn nao nao như mỗi lần nhận được tn của anh trước kia, nhưng những tn sao mà vội vã cứ như sợ em hiểu lầm một cái gì đó, anh ko cần làm thế em cũng hiểu ra rằng em ko cho phép em dành tình cảm cho anh nữa, mặc dù trái tim em vân tha thiết..bên cạnh em giờ đây ko phải là anh, là người con trai cho em bao hy vong,bao niềm vui và bấy nhiêu hạnh phúc, em hân hoan khi đi bên cạnh người đó, nhưng sao mối tình của anh luôn là nỗi đau hằn sâu trong trái tim em, gặp lại em, em vui hơn trước nhiều và có lẽ mỗi lần gặp lại em càng xinh, cách nói chuyện của em vẫn thế, ngồi uống nước với nhau hình như ko có chuyên gì để nói ngoài học hành và sức khỏe..chúng ta trở nên khó khăn hơn, con người em vẫn thế..em chờ anh ngay cả khi anh đến muôn hơn 1h, nhưng anh hiểu em chờ anh như một người bạn, t6 nay anh lên tp để về quê, anh đã mong tn của em biết bao vì em biết hôm nay anh lên tp nhưng..ko hề có định mệnh đó, lần thứ 3 này em có biết anh mong định mênh xảy ra biết bao, ví tình yêu anh dành cho em..em biết, em biết t6 này anh lên, em sợ cái định mệnh mà anh cho lắm, em ko muốn mình yếu đuối thêm một lần nào nữa..xin lỗi anh."định mệnh đưa chúng ta đến với nhau nhưng định mệnh có trở thành sự thật hay ko là ở chúng ta" em đã lựa chọn rồi và em sẽ ko hối hận, nếu có khiếp sau em hứa sẽ yêu anh mãi mãi..dù rằng giờ đây chưa bao giờ em quên anh..nhưng tất cả là dĩ vẵng. hai năm trôi qua, anh và em giờ đã là hai con người với hai suy nghĩ khác nhau. anh đã hối hận khi danh được tình yêu của em mà ko biết nắm giữ...lần thứ 3..mất em thật rồi.