Từng ngày...mỗi buỗi sáng thức dậy điều tôi nhận thấy đầu tiên đó là đối mặt với sự thật tôi đã mất "ấy" rồi.....2 cái tên, của tôi và ấy, sẽ chẳng thể đi kèm với nhau như trước đây, sẽ chẳng thể xuất hiện trong những bức thư, sẽ chẳng thể khắc mãi trong tim tôi nữa....Ngay cả cách xưng hô "ấy" và "tôi" cũng đã có 1 khoảng cách nhất định...Tôi đã quên đc ấy rồi sao?...............Ko, khó mà quên, nhưng, giờ đây, tôi hoàn toàn ko muốn níu kéo....Hay là, thật sự tôi đã hết yêu ấy?.........Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu mâu thuẫn....tôi ko thể trả lời...Lần cuối cùng nói lời ct với ấy...tôi ko khóc...đó cũng là lần đầu tiên tôi ko khóc khi biết rằng mình sẽ mất ấy....Và vì vậy tôi nghĩ rằng mình hoàn toàn có thể quên ấy..............
Nhưng, tất cả đâu đơn giản như vậy, có lẽ ấy sẽ ko buồn, có lẽ ấy sẽ ko đau khổ như tôi....nhưng...mấy ngày qua, chỉ biết vùi đầu vào game, vào công việc, vào bạn bè, vào vui chơi, tôi ko dám cho đầu óc mình bất cứ 1 thời gian rãnh rỗi nào...vì tôi biết, những lúc đó, tôi sẽ lại nghĩ về ấy..
Hôm nay, cũng đi chơi, cũng game, rồi nhìn mấy đứa bạn uống bia, muốn thử 1 lần, muốn thử cái cảm giác khi say, nghe nói là sẽ ko còn đau khổ, sẽ ko phải nhớ và buồn....Nhưng lại tự nhủ mình rằng, đó ko phải là con nguời thật của mình....cho dù mình có cố cười giả tạo, cố say, thì đằng sau nụ cười, sau cơn say đó, vẫn sẽ là nước mắt....Tại sao, tại sao đã cố gắng ko cho nước mắt rơi suốt mấy hôm nay,giờ lại vẫn khóc....khóc nhiều, muốn kìm lại, nhưng khó lắm....thôi thì để cho nó rơi thật nhiều......uhm....cho chúng rơi lần cuối đi, để sau này đứng dậy, ko phải khóc, ko phai nghẹn đắng cổ họng vì những giọt nước mắt bị kìm nén trong đau khổ....Và, sẽ có những giọt nước mắt mới hình thành, trong hơn, sáng hơn, ko rơi tùy tiện nữa............
Buồn...muốn gọi cho ấy, muốn nghe giọng của ấy, muốn nói chuyện với ấy....Nhưng rồi, tự bảo mình ngốc, sao cứ mãi ảo tưởng....Ấy đi xa rồi, xa lắm...Và có thể, ấy ko còn nhớ đến tôi nữa....ko giận, ko trách...bởi vì tôi biết, ấy sẽ hạnh phúc...
Cho đến bây giờ, vẫn ko hiểu tại sao mình lại đề nghị chia tay...Là vì ghen à...ko....là vì ko còn yêu nữa sao....cũng ko....tôi ko ghen, vì tôi biết, ấy co nhiều lí do để thích người ta, mà cho dù, ấy ko thích người ta, cho dù, lúc đó ấy ko chat với người ta mà với 1 người khác...cho dù là con trai...thì tôi vẫn sẽ buồn...thất vọng....Bởi vì, tôi nhận ra rằng chỉ mình tôi bị ấy tránh mặt, chỉ mình tôi bị ấy lạnh nhạt, thờ ơ...Đau lắm....nhưng phải cố thôi...
Tôi tưởng rằng sẽ cố gắng chấp nhận đc sự lạnh lùng của ấy, nhưng ko, sự chịu đựng của tôi ko đủ lớn, và cả tình yêu ấy dành cho tôi ngay từ đầu đã quá mong manh, ko đủ mạnh để khiến ấy có thể vì tôi thay đổi 1 chút, chỉ 1 chút thôi.....
Ấy luôn muốn tôi tin ấy, ko ép tôi phải yêu ấy, chỉ muốn tôi đã yêu thì phải tin ấy....uhm, thì tôi muốn tin, nhưng có bao giờ ấy nghĩ rằng ấy hết lần này đến lần khác lạnh lùng với tôi, hết lần này đến lần khác tránh mặt tôi....tôi nào biết trong lòng ấy đang nghĩ gì, tôi nào biết tôi đã làm gì sai để ấy phải giận, phải tránh mặt....Ấy làm vậy, có bao giờ, ấy nghĩ rằng, tôi hoàn toàn ko có gì để tin, ko biết dựa vào đâu để tin.........
Những suy nghĩ...những tâm tư dường như muốn bóp chặt cổ họng.Muốn điên lên vì nó.Sao nó cứ mãi bám theo mình thế.Đôi lúc tôi đã từng ước..ước trong nước mắt....là một vật vô tri vô giác...để không biết buồn..không biết khóc..không biết đau..không biết bị tổn thương khi ai đó ko quan tâm tới mình.....không biết được cảm giác mất mát..Sao lại không được như mong ước???
một mình bước đi...một mình trong cái góc tối...sợ cái cảm giác đó.Sợ lúc đi ngủ,lúc đó không gian yên tĩnh dường như chỉ có tiếng khóc của minhf..và như không gian im lặng để muốn nghe rõ suy nghĩ của mình.Không biết làm sao để vứt bỏ nỗi sợ hãi đó đi.Lúc thức dậy...cũng lại có cảm giác đó..bik một ngày không có ấyi...lại buồn..lại đau..ngày nào cũng như thế...tôi biết phải vượt qua như thế nào đây.
Không muốn đối diện với nó nhưng không thể làm gì được.Không thể quên những kí ức vui buồn..không thể xoá đi 1 hình bóng..và không thể tự mình làm con tim rạng nứt lành được vết thương.
Rồi lại tự nhủ với mình, nên quên đi, nên yêu ít lại đi, nên chấp nhận tình cảm của người khác, nhưng.......làm vậy, là lừa gạt người khác, ko yêu mà lại chấp nhận tình cảm của họ....mình làm vậy, lại khiến họ phải đau, cái nỗi đau mà mình đang trải qua...chẳng dễ chịu tí nào, mình ko có quyền làm người khác phải đau như mình....uhm...thì đành chấp nhận, 1 mình mình đau, 1 mình mình tự tìm cách giải thoát....rồi 1 mình mình tự nhủ mình cố lên...Thèm lắm cái cảm giác đc ngả vào lòng ấy mà khóc...nhưng,...biết răng mình ko thể...uhm thì phải chấp nhận quay đầu để chỉ mình mình đau....Ko muốn níu kéo....bởi vì tôi biết, dù níu kéo, cũng sẽ chẳng đc....để nó trôi đi...
Ấy luôn nghĩ rằng tôi và ấy ko phải là mới yêu nhau, cho nên, ko cần phải quá quan tâm đến nhau, ko cần phải kiểu cách như những người mới yêu...Nhưng ấy lại vô tình ko nghĩ rằng tình yêu cần đc nuôi dưỡng, cũng cần đc vun đắp....Và, tình yêu sẽ cẳng bao giờ tồn tại vĩnh viễn nếu luôn nghĩ rằng yêu như vậy là đủ rồi....cũng bởi vì vậy, mà lần này tôi ko muốn níu kéo, 1 mình tôi ko làm nên đc tình yêu, thôi thì chấp nhận buông tay để ấy tìm 1 hp khác....
...........................
Có lẽ, tôi sẽ nghỉ onl 1 thờ gian, để tập sống cuộc sống ko có ấy, để tập quên đi những kí ức liên quan tới ấy...1 t/y bắt đầu từ game...có lẽ, ấy và tôi ko có duyên để đi đến cuối con đg cùng nhau, nhưng, cũng đã có duyên để gặp và yêu nhau suốt 2 năm trời....dù sao cũng đã có 1 thời gian dài hạnh phúc cơ mà...Ấy hãy sống thật hạnh phúc, hãy cố gắng bước những bước thật vưng chắc trên con đg mà ấy chọn lựa..hãy sống thật lạc quan mõi lúc cảm thấy bế tắc....và hãy tin rằng ở 1 nơi nào đó, tôi luôn thầm chúc cho ấy sống hạnh phúc, và luôn mỉm cười nếu bất chợt gặp ấy.... để thấy rằng ấy và tôi vẫn còn là bạn....